Câu chuyện ngày hôm qua của cậu em sinh năm 1999 mà Yến gặp vẫn đọng lại trong mình thật nhiều suy nghĩ…
Em sinh ra trong một gia đình rất có nền tảng, bố em người Việt Nam còn mẹ em là người Thái Lan, hai người trong thời gian du học thạc sĩ tại Nga đã gặp nhau và nên duyên vợ chồng. Trong em là hai dòng máu Việt-Thái, mình cũng nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt anh tú của em.
Một gia đình đa văn hoá, nói tới 3 ngôn ngữ, có những lúc bố mẹ nói với nhau bằng tiếng Nga, mẹ em thì biết rất ít tiếng Việt nên em nói chuyện với mẹ của mình bằng tiếng Thái, còn khi cần tiếng nói chung thì cả nhà dùng tiếng Anh. Em học cấp 3 tại Hà Nội Amsterdam, học kỳ đầu tiên đại học ở Ngoại thương sau đó em được nhận học bổng toàn phần du học Úc.
Ngay từ lớp 12 em đã kinh doanh và có một khoản tiền tích luỹ từ đó, em nói với mình là em cảm thấy rất may mắn vì có 2 anh em trai nhưng anh trai của em cũng đang sở hữu chuỗi hệ thống trung tâm tiếng anh ở Sài Gòn nên tài sản bố mẹ để lại hết cho em, không làm gì cả đời cũng không hết.
Nhưng có khoảng thời gian bên Úc khi đang đi du học em đã rơi vào stress và trầm cảm, ra cầu ngồi và đã có ý nghĩ tự tử, em kể với mình “em ngồi đấy và không biết mình có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào, nhưng rất may em đã không nhảy, em còn không biết bơi nữa”.
Em bảo rằng phía sau vai của em là một vết thương lớn để lại sẹo mà em đã tự gây ra cho mình, nhưng bố mẹ không hề biết, đi chơi biển em toàn mặc áo che đi nên bố mẹ em đến giờ vẫn không biết gì.
Em nói với mình em nghĩ giới trẻ như em đều đang phải đối mặt với stress: áp lực từ kỳ vọng của người lớn, của chính mình và bạn bè đồng trang lứa. Nhưng rất may giờ mọi thứ bình thường rồi, em đã đọc kinh Phật rất nhiều, số tiền em có được từ việc kinh doanh từ hồi lớp 12 đến giờ em dùng để xây điểm trường vùng cao, chuẩn bị những món quà năm mới cho các bạn ở trên đấy.
Em 25 tuổi mà đã học cử nhân liên thông chỉ 1-2 tháng nữa là lấy bằng thạc sĩ bên Úc.
Wow, mình nghe câu chuyện bị ấn tượng thực sự với em, một người trẻ vừa rất tài năng lại có đức độ. Và em nói với mình một câu mình nhớ mãi: “Em cảm thấy em rất may mắn, chỉ cần có mắt mũi tay chân hình hài đầy đủ đã là quá may mắn rồi chị ạ”
Mình thực sự xúc động vì em nói ra chính xác những gì mình nghĩ, từng nói và viết xuống cho chính bản thân.
Mình đáp lại: “Ừ qua những gì em kể, chị thấy em quả thực rất may mắn, mình càng may mắn bao nhiêu thì trách nhiệm càng lớn bấy nhiêu đấy”.
25 năm tiền vận của em vô cùng thuận lợi vì được sinh ra lớn lên trong gia đình nền tảng giáo dục và tài chính cực kỳ dư dả, cái cần bồi đắp nhất để chuẩn bị cho giai đoạn kế tiếp chính là sức mạnh nội lực và em đang làm điều đó rồi. “Mỗi khi em cho đi bằng thu nhập mình kiếm được em lại cảm thấy vui hơn và tiền lại càng về nhiều hơn nữa”.
Đúng rồi em trai ạ. “Cho đi là còn mãi” Từ em, Yến học được rất nhiều điều, đặc biệt là cách em vượt sướng và sống biết sẻ chia, yêu thương và không cho phép mình vì sinh ra đã sướng sẵn mà ăn chơi, hưởng thụ, kênh kiệu.
Em nói chuyện rất lễ độ, khiêm nhường và mình biết rằng phía trước chàng trai trẻ này sẽ không chỉ là câu chuyện tiếp quản công ty của bố mẹ mà chắc chắn sẽ còn những việc lớn khác đang chờ những con người biết vượt sướng, cho đi như em để có thể đóng góp nhiều hơn đến cộng đồng và xã hội.
Mình nghĩ rằng nếu thế hệ trẻ Việt Nam không kể xuất thân giàu nghèo, đều có tinh thần sống có giá trị như em, luôn vươn lên phía trước với tinh thần tự chủ, san sẻ yêu thương thì sự thịnh vượng chắc chắn có và không bao giờ là của một người, nó là của cả một dân tộc.
Một quốc gia thịnh vượng phải là một quốc gia giàu tinh thần khởi nghiệp, tựa như slogan của Vingroup “Mãi mãi tinh thần khởi nghiệp” dù đã đạt được vô số thành tựu trong nhiều lĩnh vực mà ai cũng biết đến nhưng không ngừng học tập, đổi mới, sáng tạo để chinh phục nấc thang kế tiếp.
Câu chuyện khép lại tại đây.
Yến chúc cho những ai đọc bài biết này đều tìm được chân giá trị cuộc đời để được soi sáng, dẫn lối đi đúng con đường, góp phần tạo nên một Việt Nam ngày càng hùng cường, thịnh vượng bạn nhé!